Cơ Quan Liên Lạc Cao Đài Hải Ngoại
PO Box 3314
South Brisbane QLD 4101
Australia
Kính thưa quý Huynh, Tỉ, Đệ, Muội,
Chỉ trong vòng 10 ngày, Thế Giới loài người đã trải qua 2 thảm nạn:
* Ngày 3 tháng 5 năm 2008: cơn bão Nargis ở Miến Điện đã cuốn mất hơn 100 ngàn sinh mạng con người & hàng triệu người lâm cảnh màn trời chiếu đất (báo Việt Luận 09-05-2008)
* Ngày 12 tháng 5 năm 2008, tại tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc, cơn địa chấn 8 độ Richter đã gây thiệt mạng 50 ngàn người và gần 2000 cơn dư chấn lan rộng hàng ngàn km làm chấn động Bắc Kinh, Hà Nội & Bangkok (Việt Luận ngày 16.05.2008). Đến ngày 30.05.2008, Tuần báo SS loan tin hậu địa chấn phá hủy thêm 0.5 triệu căn nhà. Con số thống kê của Trung Quốc cho biết, chết do động đất là 67 ngàn người và còn 20 ngàn người mất tích, 300 ngàn ngôi nhà sập.
Chưa kể đến chiến nạn thảm khốc ở Trung Đông và các nước tại Đông Âu từ nhiều năm nay, quả thật thế giới đang trải qua một thời kỳ u buồn đen tối. Thế giới đang nỗ lực cứu giúp nhưng vẫn chưa khắc phục được nỗi đau thương và thống khổ của các nạn nhân và gia đình họ.
Nỗi thống khổ của nhân loại đã thấu động lòng Trời. Thần, Tiên, Thánh, Phật đã giảng điển thở than và chỉ dạy con người một lề lối suy nghĩ mới, hướng dẫn cuộc sống hầu có thể giảm bớt hoặc tránh được những thảm nạn tương tự sẽ xảy đến cho nhân loại.
Xin quý Huynh, Tỷ, Đệ, Muội chiêm nghiệm bài giảng điển của Ơn Trên do Anh Lởn Thông Huyền Quang chấp bút tại Thiên Lý Đạo Tràng lúc 2h 7phút sáng ngày 27.05.2008 như sau đây.
Chúng tôi xin mạn phép tạm đặt một tiểu tựa để tóm gọn nội dung bài thánh giáo như sau:
Tinh thần Dân Tộc và Đạo Pháp
(theo kiểu Tôn giáo thời mạt Pháp)
có liên hệ thế nào đến các thiên tai & chiến họa.
Tiếp điển:
Ta, Phù Sứ lai đáo báo tin có Đức Đại Từ Mẫu giá lâm. Hiền đệ thành tâm tiếp lệnh. Ta xuất ngoại hộ đàn. Thăng
Mẹ linh hồn các con. Mẹ miễn lễ con an tọa nghe Mẹ dạy.
Con ôi! Đã lắm lần Mẹ dạy bảo, nhủ khuyên mà nhơn sanh nào nghe lời Mẹ dạy. Đến nông nỗi này thì Mẹ cũng không biết tính sao!
Con ôi! Thiên tai cũng tại lòng người mà chiến họa cũng tại lòng người. Nhiều toan tính cho nên người không dung hợp được với nhau, cho nên tranh chấp, mà tranh chấp giải quyết bằng lời nói không xong thì phải bằng vũ lực. Mà vũ lực là chết chóc, là tang thương, là chiến họa.
Còn Thiên tai, Mẹ nói cũng tại lòng người, vì sao?... Khi tâm con người phát lên những tư tưởng xấu, nó tụ tập lại thành một khối điển lớn trên không trung và khối tư tưởng u ám đó nó vận chuyển không gian, làm chấn động vật chất dưới đất. Và như vậy thì thiên tai xảy đến cho con người.
Quả địa cầu này còn nhiều biến chuyển nữa để quân bình các yếu tố vận chuyển, cho nên sẽ có động đất và bão tố, sóng thần xảy ra, tùy theo khu vực. Thời cuối tận này tư tưởng con người quá ác, quá u uẩn cho nên cường độ tác hại ghê gớm lắm. Thần Tiên cũng chau mày đổ lệ vì tai ách ở trần gian.
Quần Tiên đã hội họp tìm phương cứu giúp, nhưng thiên hạ chẳng ai hợp tác. Mải mê vật chất, kim tiền thôi, rồi còn chém giết gây thêm niềm oán hận thì làm sao Thần Tiên cứu giúp đây?
Buồn lắm con ơi! Tâm sự Thần Tiên, trần gian đâu hiểu thấu! Trần gian khổ, Thần Tiên cũng đau lòng, nỗi đau của bậc anh chị, cha mẹ thấy em, con mình đớn đau nguy khốn mà đành phải bó tay. Đâu có ai dám cãi Luật Thiên Đình và sự công bình của vũ trụ. Đó là luật cho cả Càn Khôn Vũ Trụ do Tạo hóa vận hành. Thần, Tiên, Thánh, Phật cũng dưới sự ảnh hưởng của Thiên luật đó. Đó là Đạo, từ đó mà ra xuyên sơn vật chất và con người.
Con người cũng sống theo đó mà trở nên Thần, nên Thánh, nên Phật. Tất cả đều do cơ thể Mẹ mà ra, đó là nguyên khí có sẵn trong Trời Đất, trước khi tạo lập càn khôn vũ trụ, cho nên thiên hạ gọi rằng Kim Mẫu, chất khí Mẹ của muôn loài. Dưới sự vận hành của Ngôi Thái Cực – nguồn năng lực cũng từ cơ thể Mẹ mà chiết ra, cô đọng lại thành Ánh sáng, thành một khối Đại Linh Quang Toàn Năng Toàn Giác. Ánh sáng là năng lực, là bản thể của Thầy, là Cha chung của nhân loại và tất cả các loài. Từ cái quyền năng tuyệt hảo đó, dưới sự vận hành của Thiên luật, là Đạo, mà vật chất đã thành hình ở các cõi.
Vật chất ở cõi hữu hình này cũng là một tầng lớp vật chất, cấu kết bởi năng lực toàn năng và Thiên Luật đó. Càn khôn vũ trụ từ đó mà ra, không có gì ngoài nguyên lý đó.
Nay quả địa cầu này đã đến thời kỳ sắp kết thúc một chu kỳ, cho nên Thầy, Đức Chí Tôn đến đây, mở Đạo để đem con cái Ngài về một cõi vững vàng hơn, để lo tu luyện mà trở về hội hiệp với bàn thể của Thầy. Chư Thần, Thánh, Tiên, Phật cũng vì lẽ đó mà đến trần gian đầy uế trược đau thương này.
Con người mỗi lần muốn tạo được một thể xác cũng mất mấy trăm năm tùy theo dục vọng kết thành lúc còn tại thế. Cho nên đời sống con người rất quí mà con người không biết dụng đó mà tu luyện để rút ngắn con đường trở về của mình mà vì vật chất, cứ gây vướng mắc, trở ngại cho mình vì những nghiệp quả do chính mình tạo ra. Để rồi khi nhắm mắt, khi thân xác không còn sử dụng được nữa thì ngậm ngùi thương tiếc cho thời gian còn tại thế. Nhưng khi có được một thể xác rồi thì cũng theo thói quen và vì nghiệp lực lại chìm sâu vào đấu tranh giành giựt, đến độ phải chém giết lẫn nhau.
Những quan niệm Dân tộc, Đất nước đều do sự cấu kết của một nhóm người sống cho tham vọng mà ra. Cái lý tưởng đó cũng giúp cho loài người tiến bộ nếu nó tuân thủ theo luật công bằng và tình thương mà Thượng đế đã dành cho con người. Nhưng khổ nỗi vì tham vọng quá lớn, nên con người bất chấp luật công bình và tình thương, cứ ra tay vơ vét của cải vật chất để cung ứng cho nhu cầu “bệnh hoạn” của mình. Đã hưởng được thoải mái thì muốn bám để giữ lâu và truyền lại cho người mình thương thích. Từ đó, một nhóm, một triều đại thành hình và tinh thần dân tộc từ đó phát sinh. Đất nước là nơi chỗ đám người đó sinh sống và các nhóm vì giữ quyền lợi nên mới phân ranh quả địa cầu này thành nhiều mảnh; mỗi nhóm quản lý và cai trị nhóm người gần gũi mình bằng những luật lệ riêng thường khi không đúng luật công bình và quên đi tình thương từ thữ mà Đức Thượng Đế đã ban bố đồng đều cho mỗi chơn linh.
Từ chỗ muốn dành phần cho mình nhiều mà đàn áp, giành giựt của kẻ yếu kém hơn mình, cho nên gây đau thương oán hận. Ngay thú cầm là những chơn linh chưa được tiến hóa nhiều, chung đụng với loài người cũng bị loài người cướp đi sinh mạng để dụng nhục thể mà cung ứng cho sự thích khẩu và nhu cầu thực phẩm của mình, tạo ra sự uất ức từ đời này sang đời khác. Lần lần, sự uất ức cấu kết nhau tạo thành một khối điện lực tác hại trở lại trần gian trên những người, những con cháu của những người đã gây sự việc trong nhiều tiền kiếp.
Thế là thiên tai đến cho con người. Nói là thiên tai chứ con người đã tự gây hại cho mình từ lâu mà không biết, cứ đỗ lỗi cho Trời hại. Trời, Đất chở che cho con người, nuôi sống con người chứ đâu có bao giờ bức hại con người. Do sự vô minh mà không hiểu các định luật của Vũ Trụ, con người chỉ sống theo ý thích của mình thôi mà gây nên nhiều ác nghiệp.
Đức Chí Tôn muốn cho con người sống và hiểu luật Vũ Trụ nên từng thời, từng lúc phái các Sứ Giả, Chơn Linh đến trần gian, tùy phong hoá của từng nơi mà dạy dỗ, mà tạo thành những lề lối sống, hạp với thiên nhiên. Do đó mà những hình thức sống được ấn định chặt chẽ về tâm linh.
Đó là nguyên nhân các tôn giáo ra đời. Rồi tôn giáo cũng bị ảnh hưởng vật chất lôi cuốn, lần lần mất phẩm chất,qui phàm do đó mà thất truyền, không còn giúp con người về nơi cao thượng được nữa. Tôn giáo cũng gây nghiệp xấu như quan niệm dân tộc, đất nước vậy. Cũng có tham vọng, cũng có quyền lợi, muốn giữ gìn thành ra tranh chấp. Rốt lại quả điạ cầu lâm vào hỗn loạn và nhiều phen như thế. Các vị Sứ Giả của Đấng Chí Tôn đến quả địa cầu rồi đi, để lại một thời kỳ an bình thịnh trị. Thời kỳ này lần lần cũng bị vật chất lôi cuốn, phải suy vong.
Thượng đế lại sai Sứ Giả khác đến địa cầu chấn chỉnh lại, rồi một tôn giáo mới lại ra đời, cứ thế mà phân chia ra thành nhiều nhánh nhóc phát khởi từ một cội chung, nhưng cũng vì tham vọng, cũng lại giành giựt chẳng thua đời. Lần cuối cùng này, Đức Chí Tôn chính mình Ngài đến quả địa cầu mở đạo, dạy nhơn loại một quan niệm về cuộc sống mới dựa trên Tình thương của Ngài và căn cứ theo luật của vũ trụ.
Đó là việc mà Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ đang làm trên chánh lý rất sáng ngời. Những ai thức tâm, thức tỉnh nương theo đó để tu cho mình và gây dựng cơ đạo cho Đức Chí Tôn nơi trần thế thì từ quá khứ đến vị lai sẽ không có công đức nào bằng. Nhứt là những con người được phước, hiện diện nơi quả địa cầu này nhằm lúc Đức Chí Tôn mở đạo, mà không hiểu cơ hội ngàn muôn năm này thì nghĩ cũng uổng cho một đời sống, sẽ không khi nào có trở lại một lần nữa ở thế gian.
Thôi hôm nay Mẹ biện luận với con đôi điều về Dân Tộc, Đất Nước và Đạo Pháp (tôn giáo) để con có dịp suy ngẫm mà chỉnh cuộc đời mình về nguyên lý chung của Vũ Trụ, của Nhơn Sinh để tâm tư đừng vướng mắc nơi chỗ nhỏ hẹp của tinh thần Dân Tộc và Đạo Pháp theo kiểu Tôn Giáo lúc mạt pháp này.
Mẹ miễn lễ cho con. Ráng suy nghiệm lời Mẹ dạy mà sống theo lẽ Đạo, Đại Đạo, để tâm linh sớm bừng tỉnh, rút ngắn con đường về nguồn cội nơi Đức Chí Tôn Thượng Đế, Ngôi Thái Cực của muôn đời.
Mẹ linh hồn các con, Mẹ lui hồi Diêu Điện. Thăng
Lúc 03 giờ 27 phút sáng
Ngày 27-05-2008
*Ghi chú: Kính xin quý Huynh, Tỷ, Đệ, Muội tiếp tay phổ biến Thánh giáo này bằng nhiều ngôn ngữ khác nhau. Đa tạ.
PO Box 3314
South Brisbane QLD 4101
Australia
Kính thưa quý Huynh, Tỉ, Đệ, Muội,
Chỉ trong vòng 10 ngày, Thế Giới loài người đã trải qua 2 thảm nạn:
* Ngày 3 tháng 5 năm 2008: cơn bão Nargis ở Miến Điện đã cuốn mất hơn 100 ngàn sinh mạng con người & hàng triệu người lâm cảnh màn trời chiếu đất (báo Việt Luận 09-05-2008)
* Ngày 12 tháng 5 năm 2008, tại tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc, cơn địa chấn 8 độ Richter đã gây thiệt mạng 50 ngàn người và gần 2000 cơn dư chấn lan rộng hàng ngàn km làm chấn động Bắc Kinh, Hà Nội & Bangkok (Việt Luận ngày 16.05.2008). Đến ngày 30.05.2008, Tuần báo SS loan tin hậu địa chấn phá hủy thêm 0.5 triệu căn nhà. Con số thống kê của Trung Quốc cho biết, chết do động đất là 67 ngàn người và còn 20 ngàn người mất tích, 300 ngàn ngôi nhà sập.
Chưa kể đến chiến nạn thảm khốc ở Trung Đông và các nước tại Đông Âu từ nhiều năm nay, quả thật thế giới đang trải qua một thời kỳ u buồn đen tối. Thế giới đang nỗ lực cứu giúp nhưng vẫn chưa khắc phục được nỗi đau thương và thống khổ của các nạn nhân và gia đình họ.
Nỗi thống khổ của nhân loại đã thấu động lòng Trời. Thần, Tiên, Thánh, Phật đã giảng điển thở than và chỉ dạy con người một lề lối suy nghĩ mới, hướng dẫn cuộc sống hầu có thể giảm bớt hoặc tránh được những thảm nạn tương tự sẽ xảy đến cho nhân loại.
Xin quý Huynh, Tỷ, Đệ, Muội chiêm nghiệm bài giảng điển của Ơn Trên do Anh Lởn Thông Huyền Quang chấp bút tại Thiên Lý Đạo Tràng lúc 2h 7phút sáng ngày 27.05.2008 như sau đây.
Chúng tôi xin mạn phép tạm đặt một tiểu tựa để tóm gọn nội dung bài thánh giáo như sau:
Tinh thần Dân Tộc và Đạo Pháp
(theo kiểu Tôn giáo thời mạt Pháp)
có liên hệ thế nào đến các thiên tai & chiến họa.
Tiếp điển:
Ta, Phù Sứ lai đáo báo tin có Đức Đại Từ Mẫu giá lâm. Hiền đệ thành tâm tiếp lệnh. Ta xuất ngoại hộ đàn. Thăng
Mẹ linh hồn các con. Mẹ miễn lễ con an tọa nghe Mẹ dạy.
Con ôi! Đã lắm lần Mẹ dạy bảo, nhủ khuyên mà nhơn sanh nào nghe lời Mẹ dạy. Đến nông nỗi này thì Mẹ cũng không biết tính sao!
Con ôi! Thiên tai cũng tại lòng người mà chiến họa cũng tại lòng người. Nhiều toan tính cho nên người không dung hợp được với nhau, cho nên tranh chấp, mà tranh chấp giải quyết bằng lời nói không xong thì phải bằng vũ lực. Mà vũ lực là chết chóc, là tang thương, là chiến họa.
Còn Thiên tai, Mẹ nói cũng tại lòng người, vì sao?... Khi tâm con người phát lên những tư tưởng xấu, nó tụ tập lại thành một khối điển lớn trên không trung và khối tư tưởng u ám đó nó vận chuyển không gian, làm chấn động vật chất dưới đất. Và như vậy thì thiên tai xảy đến cho con người.
Quả địa cầu này còn nhiều biến chuyển nữa để quân bình các yếu tố vận chuyển, cho nên sẽ có động đất và bão tố, sóng thần xảy ra, tùy theo khu vực. Thời cuối tận này tư tưởng con người quá ác, quá u uẩn cho nên cường độ tác hại ghê gớm lắm. Thần Tiên cũng chau mày đổ lệ vì tai ách ở trần gian.
Quần Tiên đã hội họp tìm phương cứu giúp, nhưng thiên hạ chẳng ai hợp tác. Mải mê vật chất, kim tiền thôi, rồi còn chém giết gây thêm niềm oán hận thì làm sao Thần Tiên cứu giúp đây?
Buồn lắm con ơi! Tâm sự Thần Tiên, trần gian đâu hiểu thấu! Trần gian khổ, Thần Tiên cũng đau lòng, nỗi đau của bậc anh chị, cha mẹ thấy em, con mình đớn đau nguy khốn mà đành phải bó tay. Đâu có ai dám cãi Luật Thiên Đình và sự công bình của vũ trụ. Đó là luật cho cả Càn Khôn Vũ Trụ do Tạo hóa vận hành. Thần, Tiên, Thánh, Phật cũng dưới sự ảnh hưởng của Thiên luật đó. Đó là Đạo, từ đó mà ra xuyên sơn vật chất và con người.
Con người cũng sống theo đó mà trở nên Thần, nên Thánh, nên Phật. Tất cả đều do cơ thể Mẹ mà ra, đó là nguyên khí có sẵn trong Trời Đất, trước khi tạo lập càn khôn vũ trụ, cho nên thiên hạ gọi rằng Kim Mẫu, chất khí Mẹ của muôn loài. Dưới sự vận hành của Ngôi Thái Cực – nguồn năng lực cũng từ cơ thể Mẹ mà chiết ra, cô đọng lại thành Ánh sáng, thành một khối Đại Linh Quang Toàn Năng Toàn Giác. Ánh sáng là năng lực, là bản thể của Thầy, là Cha chung của nhân loại và tất cả các loài. Từ cái quyền năng tuyệt hảo đó, dưới sự vận hành của Thiên luật, là Đạo, mà vật chất đã thành hình ở các cõi.
Vật chất ở cõi hữu hình này cũng là một tầng lớp vật chất, cấu kết bởi năng lực toàn năng và Thiên Luật đó. Càn khôn vũ trụ từ đó mà ra, không có gì ngoài nguyên lý đó.
Nay quả địa cầu này đã đến thời kỳ sắp kết thúc một chu kỳ, cho nên Thầy, Đức Chí Tôn đến đây, mở Đạo để đem con cái Ngài về một cõi vững vàng hơn, để lo tu luyện mà trở về hội hiệp với bàn thể của Thầy. Chư Thần, Thánh, Tiên, Phật cũng vì lẽ đó mà đến trần gian đầy uế trược đau thương này.
Con người mỗi lần muốn tạo được một thể xác cũng mất mấy trăm năm tùy theo dục vọng kết thành lúc còn tại thế. Cho nên đời sống con người rất quí mà con người không biết dụng đó mà tu luyện để rút ngắn con đường trở về của mình mà vì vật chất, cứ gây vướng mắc, trở ngại cho mình vì những nghiệp quả do chính mình tạo ra. Để rồi khi nhắm mắt, khi thân xác không còn sử dụng được nữa thì ngậm ngùi thương tiếc cho thời gian còn tại thế. Nhưng khi có được một thể xác rồi thì cũng theo thói quen và vì nghiệp lực lại chìm sâu vào đấu tranh giành giựt, đến độ phải chém giết lẫn nhau.
Những quan niệm Dân tộc, Đất nước đều do sự cấu kết của một nhóm người sống cho tham vọng mà ra. Cái lý tưởng đó cũng giúp cho loài người tiến bộ nếu nó tuân thủ theo luật công bằng và tình thương mà Thượng đế đã dành cho con người. Nhưng khổ nỗi vì tham vọng quá lớn, nên con người bất chấp luật công bình và tình thương, cứ ra tay vơ vét của cải vật chất để cung ứng cho nhu cầu “bệnh hoạn” của mình. Đã hưởng được thoải mái thì muốn bám để giữ lâu và truyền lại cho người mình thương thích. Từ đó, một nhóm, một triều đại thành hình và tinh thần dân tộc từ đó phát sinh. Đất nước là nơi chỗ đám người đó sinh sống và các nhóm vì giữ quyền lợi nên mới phân ranh quả địa cầu này thành nhiều mảnh; mỗi nhóm quản lý và cai trị nhóm người gần gũi mình bằng những luật lệ riêng thường khi không đúng luật công bình và quên đi tình thương từ thữ mà Đức Thượng Đế đã ban bố đồng đều cho mỗi chơn linh.
Từ chỗ muốn dành phần cho mình nhiều mà đàn áp, giành giựt của kẻ yếu kém hơn mình, cho nên gây đau thương oán hận. Ngay thú cầm là những chơn linh chưa được tiến hóa nhiều, chung đụng với loài người cũng bị loài người cướp đi sinh mạng để dụng nhục thể mà cung ứng cho sự thích khẩu và nhu cầu thực phẩm của mình, tạo ra sự uất ức từ đời này sang đời khác. Lần lần, sự uất ức cấu kết nhau tạo thành một khối điện lực tác hại trở lại trần gian trên những người, những con cháu của những người đã gây sự việc trong nhiều tiền kiếp.
Thế là thiên tai đến cho con người. Nói là thiên tai chứ con người đã tự gây hại cho mình từ lâu mà không biết, cứ đỗ lỗi cho Trời hại. Trời, Đất chở che cho con người, nuôi sống con người chứ đâu có bao giờ bức hại con người. Do sự vô minh mà không hiểu các định luật của Vũ Trụ, con người chỉ sống theo ý thích của mình thôi mà gây nên nhiều ác nghiệp.
Đức Chí Tôn muốn cho con người sống và hiểu luật Vũ Trụ nên từng thời, từng lúc phái các Sứ Giả, Chơn Linh đến trần gian, tùy phong hoá của từng nơi mà dạy dỗ, mà tạo thành những lề lối sống, hạp với thiên nhiên. Do đó mà những hình thức sống được ấn định chặt chẽ về tâm linh.
Đó là nguyên nhân các tôn giáo ra đời. Rồi tôn giáo cũng bị ảnh hưởng vật chất lôi cuốn, lần lần mất phẩm chất,qui phàm do đó mà thất truyền, không còn giúp con người về nơi cao thượng được nữa. Tôn giáo cũng gây nghiệp xấu như quan niệm dân tộc, đất nước vậy. Cũng có tham vọng, cũng có quyền lợi, muốn giữ gìn thành ra tranh chấp. Rốt lại quả điạ cầu lâm vào hỗn loạn và nhiều phen như thế. Các vị Sứ Giả của Đấng Chí Tôn đến quả địa cầu rồi đi, để lại một thời kỳ an bình thịnh trị. Thời kỳ này lần lần cũng bị vật chất lôi cuốn, phải suy vong.
Thượng đế lại sai Sứ Giả khác đến địa cầu chấn chỉnh lại, rồi một tôn giáo mới lại ra đời, cứ thế mà phân chia ra thành nhiều nhánh nhóc phát khởi từ một cội chung, nhưng cũng vì tham vọng, cũng lại giành giựt chẳng thua đời. Lần cuối cùng này, Đức Chí Tôn chính mình Ngài đến quả địa cầu mở đạo, dạy nhơn loại một quan niệm về cuộc sống mới dựa trên Tình thương của Ngài và căn cứ theo luật của vũ trụ.
Đó là việc mà Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ đang làm trên chánh lý rất sáng ngời. Những ai thức tâm, thức tỉnh nương theo đó để tu cho mình và gây dựng cơ đạo cho Đức Chí Tôn nơi trần thế thì từ quá khứ đến vị lai sẽ không có công đức nào bằng. Nhứt là những con người được phước, hiện diện nơi quả địa cầu này nhằm lúc Đức Chí Tôn mở đạo, mà không hiểu cơ hội ngàn muôn năm này thì nghĩ cũng uổng cho một đời sống, sẽ không khi nào có trở lại một lần nữa ở thế gian.
Thôi hôm nay Mẹ biện luận với con đôi điều về Dân Tộc, Đất Nước và Đạo Pháp (tôn giáo) để con có dịp suy ngẫm mà chỉnh cuộc đời mình về nguyên lý chung của Vũ Trụ, của Nhơn Sinh để tâm tư đừng vướng mắc nơi chỗ nhỏ hẹp của tinh thần Dân Tộc và Đạo Pháp theo kiểu Tôn Giáo lúc mạt pháp này.
Mẹ miễn lễ cho con. Ráng suy nghiệm lời Mẹ dạy mà sống theo lẽ Đạo, Đại Đạo, để tâm linh sớm bừng tỉnh, rút ngắn con đường về nguồn cội nơi Đức Chí Tôn Thượng Đế, Ngôi Thái Cực của muôn đời.
Mẹ linh hồn các con, Mẹ lui hồi Diêu Điện. Thăng
Lúc 03 giờ 27 phút sáng
Ngày 27-05-2008
*Ghi chú: Kính xin quý Huynh, Tỷ, Đệ, Muội tiếp tay phổ biến Thánh giáo này bằng nhiều ngôn ngữ khác nhau. Đa tạ.