THIỀN ĐỊNH 1969 - J. Krishnamurti

THIỀN ĐỊNH – Phần 1

Trong không gian mà tư tưỏng tạo ra quanh chính nó không có tình yêu. Không gian này phân chia con người khỏi con người, và trong nó là tất cả sự trở thành, trận chiến của cuộc sống, nỗi khốn khổ và sợ hãi. Thiền định là kết thúc không gian này, kết thúc cái tôi lệ thuộc. Rồi thì sự liên hệ có một ý nghĩa hoàn toàn khác hẳn, bởi vì trong không gian đó mà không bị tạo ra bởi tư tưởng, người khác không hiện hữu, do bởi bạn không hiện hữu. Lúc đó thiền định không là sự theo đuổi của ảo tưởng nào đó, dù được biến thành thiêng liêng bởi truyền thống bao nhiêu chăng nữa. Trái lại nó là không gian bao la nơi tư tưởng không thể thâm nhập. Đối với chúng ta, cái không gian nhỏ xíu bị tạo ra bởi tư tưởng quanh chính nó, mà là cái tôi lệ thuộc, lại rất quan trọng, bởi vì đây là tất cả mà cái trí biết rõ, gắn kết chính nó vào mọi thứ trong không gian đó. Và sự sợ hãi không hiện hữu bị sinh ra trong không gian đó. Nhưng trong thiền định, khi điều này được hiểu rõ, cái trí có thể thâm nhập vào một kích thước của không gian nơi hành động không là hành động. Chúng ta không biết tình yêu là gì, bởi vì trong không gian bị tạo ra bởi tư tưởng quanh chính nó như cái tôi lệ thuộc, tình yêu là sự xung đột của cái tôi lệ thuộc và cái không là cái tôi lệ thuộc. Sự xung đột này, sự hành hạ này, không là tình yêu. Tư tưởng chính là sự phủ nhận tình yêu, và nó không thể thâm nhập vào không gian đó nơi cái tôi lệ thuộc không hiện diện. Trong không gian đó là phước lành mà con người tìm kiếm và không thể tìm ra. Anh ấy tìm kiếm nó trong những biên giới của tư tưởng; và tư tưởng hủy diệt ngây ngất của phước lành này.  


THIỀN ĐỊNH – Phần 2

Trực nhận không từ ngữ, mà có nghĩa không tư tưởng, là một trong những hiện tượng lạ thường nhất. Lúc đó trực nhận sắc sảo hơn nhiều, không chỉ với bộ não, mà còn với tất cả những giác quan. Trực nhận như thế không là sự trực nhận phân chia của trí năng và cũng không là công việc của những cảm xúc. Nó có thể được gọi là một trực nhận tổng thể, và nó là thành phần của thiền định. Trực nhận không người trực nhận trong thiền định là hiệp thông cùng chiều cao và chiều sâu của bao la. Trực nhận này hoàn toàn khác hẳn đang thấy một vật mà không có một người quan sát, bởi vì trong trực nhận của thiền định không có một vật và do đó không trải nghiệm. Tuy nhiên, thiền định có thể xảy ra khi đôi mắt mở toang và người ta bị vây quanh bởi những sự vật thuộc mọi loại. Nhưng, lúc đó những sự vật này không có sự quan trọng nào cả. Người ta thấy chúng nhưng không còn qui trình của công nhận, mà có nghĩa là không đang trải nghiệm. 

 Thiền định như vậy có ý nghĩa gì? Không có ý nghĩa gì cả; không có ích lợi gì cả. Nhưng trong thiền định đó có một chuyển động của ngây ngất vô cùng mà không bị rối loạn bởi vui thú. Chính ngây ngất này mới trao tặng cho đôi mắt, cho bộ não và cho tâm hồn, chất lượng của hồn nhiên. Nếu không thấy cuộc sống như điều gì đó hoàn toàn mới mẻ, nó là một thói quen đều đặn, một nhàm chán, một lối sống vô nghĩa. Vì thế thiền định có tầm quan trọng vô biên. Nó mở cánh cửa đến cái không đo lường được, đến bao la. 

 

THIỀN ĐỊNH –  Phần 3

Khi bạn quay đầu từ đường chân trời sang đường chân trời đôi mắt của bạn trông thấy một không gian rộng lớn trong đó tất cả những sự vật của quả đất và của bầu trời đều xuất hiện. Nhưng không gian này luôn luôn bị giới hạn nơi quả đất gặp gỡ bầu trời. Không gian trong cái trí thật là nhỏ bé. Trong không gian nhỏ xíu này dường như tất cả những hoạt động của chúng ta đều xảy ra: cuộc sống hàng ngày và những đấu tranh giấu giếm cùng những ham muốn và những động cơ mâu thuẫn nhau. Trong không gian nhỏ xíu này cái trí tìm kiếm tự do, và thế là nó luôn luôn là một tù nhân của chính nó. Thiền định là kết thúc không gian nhỏ xíu này. Đối với chúng ta, hành động đang tạo ra trật tự trong không gian nhỏ xíu này của cái trí. Nhưng có một hành động khác mà không đang xếp đặt trật tự trong không gian nhỏ xíu này. Thiền định là hành động mà đến khi cái trí đã mất đi không gian nhỏ xíu  của nó. Không gian bao la này mà cái trí, cái tôi, không thể đến được, là tĩnh lặng. Cái trí không bao giờ có thể tĩnh lặng trong chính nó: nó chỉ tĩnh lặng trong không gian bao la nơi tư tưởng không thể tiếp cận. Từ tĩnh lặng này có hành động không thuộc tư tưởng. Thiền định là tĩnh lặng này. 

 

THIỀN ĐỊNH – Phần 4

Thiền định là một trong những sự việc lạ thường nhất, và nếu bạn không biết nó là gì bạn giống như một người mù trong một thế giới của màu sắc rực rỡ, những cái bóng và ánh sáng long lanh. Nó không là một công việc trí năng, nhưng khi tâm hồn tham gia cùng cái trí, cái trí có một chất lượng hoàn toàn khác hẳn: lúc đó, nó thực sự không bị giới hạn, không chỉ trong khả năng của nó để suy nghĩ, để hành động có hiệu quả, mà còn trong ý thức của nó về việc sống trong một không gian bao la nơi bạn là thành phần của mọi sự vật. Thiền định là chuyển động của tình yêu. Nó không là tình yêu của một hay của nhiều. Nó giống như nước mà mọi người có thể uống từ bất kỳ cái bình nào, dù làm bằng vàng hay bằng đất: nó không thể cạn kiệt. Và một sự việc kỳ lạ xảy ra mà không thuốc men hay tự thôi miên nào có thể tạo ra: nó như thể cái trí tự thâm nhập vào chính nó, bắt đầu tại bề mặt và xuyên thấu mỗi lúc một thăm thẳm thêm, cho đến khi chiều sâu và chiều cao đã mất hẳn ý nghĩa của nó và mọi hình thái của đo lường kết thúc. Trong trạng thái này có an bình hoàn toàn không là sự mãn nguyện mà xuất hiện do hài lòng nhưng là một an bình mà có trật tự, vẻ đẹp và mãnh liệt. Nó có thể bị hủy diệt toàn bộ, như bạn có thể hủy diệt một đóa hoa, và tuy nhiên bởi vì tánh mong manh của nó nên nó không thể bị hủy diệt. Thiền định này không thể được học hỏi từ bất kỳ nguồn nào khác. Bạn phải khởi đầu mà không biết bất kỳ điều gì về nó, và chuyển động từ hồn nhiên sang hồn nhiên. 

Mảnh đất trong đó cái trí thiền định có thể khởi đầu là mảnh đất của cuộc sống hàng ngày, xung đột, đau khổ, và vui thú thoáng qua. Nó phải khởi đầu ở đó, và mang lại trật tự, và từ đó chuyển động không ngưng nghỉ. Nhưng nếu bạn chỉ quan tâm đến việc tạo ra trật tự, vậy thì chính trật tự đó sẽ tạo ra giới hạn riêng của nó, và cái trí sẽ là tù nhân của nó. Trong tất cả chuyển động này bạn phải bằng cách nào đó khởi sự từ đầu còn lại, từ bờ bên kia, và luôn luôn không quan tâm đến bờ bên này hay làm cách nào để vượt qua con sông. Bạn phải nhảy vào dòng nước, không biết làm thế nào để bơi. Và vẻ đẹp của thiền định là rằng bạn không bao giờ biết được bạn ở đâu, bạn đang đi đâu, cuối con đường là gì. 

 

THIỀN ĐỊNH – Phần 5

Có một trải nghiệm mới mẻ trong thiền định không? Khao khát trải nghiệm, trải nghiệm cao hơn mà vượt khỏi và ở trên những trải nghiệm hàng ngày hay thông thường, là điều gì khiến cho đầu nguồn trống rỗng. Khao khát về nhiều trải nghiệm hơn, những ảo tưởng, trực nhận cao hơn, nhận thức nào đó hay một điều gì khác, làm cho cái trí hướng ra ngoài, mà không khác biệt gì sự lệ thuộc vào môi trường sống và lệ thuộc vào con người của nó. Điều kỳ lạ của thiền định là một sự kiện không bị chuyển thành một trải nghiệm. Nó ở đó, giống như một vì sao mới trong bầu trời, không còn ký ức thâu nhận và giữ chặt nó, không còn qui trình thói quen của công nhận và phản hồi dựa vào thích hay không thích. Sự tìm kiếm của chúng ta luôn luôn đang hướng ra ngoài; cái trí đang tìm kiếm bất kỳ trải nghiệm nào đều đang hướng ra ngoài. Đang hướng vào trong không là một tìm kiếm; nó đang trực nhận. Phản hồi luôn luôn lặp lại, bởi vì nó luôn luôn ở chung bờ của ký ức. 

 

THIỀN ĐỊNH – Phần 6

Sau những cơn mưa những quả đồi thật tráng lệ. Chúng vẫn còn hưng hửng rám nâu do mặt trời mùa hè, và lúc này mọi thứ xanh tươi sẽ lộ diện. Đã có mưa lớn lắm, và vẻ đẹp của những quả đồi kia vượt khỏi mọi diễn tả. Bầu trời vẫn còn u ám và trong không khí có mùi của cây sơn, cây xô thơm và cây khuynh diệp. Quá tuyệt vời khi lẫn trong chúng, và một trạng thái tĩnh lặng lạ thường tràn ngập bạn. Không giống như biển ở dưới bạn thật xa xôi, những quả đồi kia hoàn toàn bất động. Khi bạn quan sát và nhìn ngắm quanh bạn, bạn đã để lại mọi thứ ở dưới kia trong căn nhà nhỏ bé đó, quần áo của bạn, những tư tưởng của bạn và những phương cách kỳ cục của cuộc sống. Ở đây bạn di chuyển rất nhẹ nhàng, không còn bất  kỳ tư tưởng nào, không còn bất kỳ gánh nặng nào, và có một cảm thấy của trống không và vẻ đẹp nguyên vẹn. Những lùm bụi nhỏ xanh tươi chẳng mấy chốc sẽ xanh tươi hơn, và trong ít tuần nữa chúng sẽ tỏa hương thơm nồng nặc. Những con chim cút đang gọi nhau và một vài con bay ngang qua. Không đang biết nó, cái trí ở trong một trạng thái thiền định trong đó tình yêu đang nở hoa. Rốt cuộc ra, chỉ trong mảnh đất của thiền định đóa hoa này mới có thể nở rộ. Thật sự quá kỳ diệu, và lạ thường, suốt đêm nó theo đuổi bạn, và khi bạn thức giấc, còn rất sớm trước khi mặt trời mọc, nó vẫn còn đó trong tâm hồn bạn cùng hân hoan không kể xiết, và chẳng cần lý do nào. Nó ở đó, không nguyên nhân, và hoàn toàn gây ngây ngất. Nó sẽ ở đó suốt ngày mà không cần bạn nài nỉ hay mời mọc nó ở lại cùng bạn. 

 

THIỀN ĐỊNH – Phần 7

Mưa tầm tã suốt đêm ngày, và ở dưới những đường mương dòng nước trộn bùn đổ vào biển, biến nó thành màu sô-cô-la. Khi bạn dạo bộ trên bãi biển có những con sóng khổng lồ và chúng đang tàn phá bằng những đường cong uốn lượn hoành tráng cùng sức mạnh vô song. Bạn đi ngược gió, và đột nhiên bạn cảm thấy không còn gì giữa bạn và bầu trời, trống không này là thiên đàng. Hoàn toàn khoáng đạt và mong manh cùng những quả đồi, cùng biển cả và cùng con người là chính bản thể của thiền định. Không kháng cự, không những rào cản bên trong với bất kỳ thứ gì, thực sự được tự do, tổng thể, khỏi tất cả những thôi thúc, những cưỡng bách và những đòi hỏi nhỏ nhiệm, cùng tất cả những xung đột và những hành động đạo đức giả vụn vặt của chúng, là dạo chơi trong cuộc sống bằng vòng tay dang rộng. Và buổi tối đó, đang đi bộ trên cát biển ướt đẫm nước, cùng những con chim hải âu quanh bạn, bạn cảm thấy ý nghĩa lạ thường của tự do khoáng đạt và vẻ đẹp kỳ diệu của tình yêu mà không ở trong bạn hay ngoài bạn nhưng khắp mọi nơi. Chúng ta không nhận ra rằng nó quan trọng làm sao đâu khi được tự do khỏi những vui thú kèo nài và những đau khổ của chúng, để cho cái trí được cô đơn. Chỉ có cái trí hoàn toàn cô đơn mới khoáng đạt. Bạn cảm thấy tất cả việc này bất thình lình, giống như một cơn gió mạnh quét vào đất liền và qua bạn. Ở đó bạn bị tước đoạt mọi thứ, trống không và vì vậy hoàn toàn khoáng đạt. Vẻ đẹp của nó không ở trong từ ngữ hay trong cảm thấy, nhưng dường như khắp mọi nơi quanh bạn, trong bạn, trên những dòng nước và nơi những quả đồi. Thiền định là cái này.  

 

THIỀN ĐỊNH – Phần 8

Một trong những buổi sáng dễ thương chưa từng có trước kia. Mặt trời vừa lên cao và bạn trông thấy nó giữa cây khuynh diệp và cây thông. Ánh sáng đó chỉ có giữa những hòn núi và biển cả đang lan tỏa trên mặt nước, ánh vàng và rực sáng. Một buổi sáng thật rõ ràng, tĩnh lặng, tràn đầy cái ánh sáng lạ thường mà người ta nhìn thấy không chỉ bằng đôi mắt của người ta nhưng còn bằng cả tâm hồn của người ta. Và khi bạn nhìn ngắm nó bầu trời tiến sát quả đất, và bạn mất hút trong vẻ đẹp. Bạn biết rồi, bạn không bao giờ nên thiền định nơi công cộng, hay với một người khác, hay trong một nhóm: bạn chỉ nên thiền định trong cô đơn, trong yên lặng của đêm khuya hay trong sáng sớm tĩnh lặng. Khi bạn thiền định trong cô đơn, nó bắt buộc phải cô đơn. Bạn phải hoàn toàn một mình, không tuân theo một hệ thống, một phương pháp, lặp lại những từ ngữ, hay theo đuổi một tư tưởng, hay định hình một tư tưởng tùy theo khao khát của bạn. Cô đơn này hiện hữu khi cái trí được tự do khỏi tư tưởng. Khi nào còn có những ảnh hưởng của khao khát hay của những sự việc mà cái trí đang theo đuổi, hoặc trong tương lai hoặc trong quá khứ, khi đó không có cô đơn. Chỉ trong bao la của hiện tại, cô đơn này mới hiện diện. Và lúc đó, trong âm thầm lặng lẽ mà tất cả truyền đạt đều kết thúc, mà không còn người quan sát cùng những lo âu của anh ấy, cùng những vấn đề và ham muốn xuẩn ngốc của anh ấy; chỉ đến lúc đó, trong cô đơn tĩnh lặng đó, thiền định trở thành một điều gì đó không thể diễn tả bằng từ ngữ. Lúc đó thiền định là một chuyển động thường hằng. Tôi không biết liệu có lần nào bạn đã thiền định, có lần nào bạn đã cô đơn, chỉ còn một mình, tách rời khỏi mọi thứ, khỏi mọi con người, khỏi mọi tư tưởng và những theo đuổi, liệu rằng bạn có lần nào hoàn toàn cô đơn, không phải cô độc, không phải mải mê trong một ảo tưởng hay một giấc mộng đẹp đẽ nào đó, nhưng xa thật xa, để cho trong chính bạn không còn điều gì có thể được công nhận, không còn điều gì bạn tiếp xúc qua tư tưởng và cảm thấy, xa thật xa đến độ trong cô đơn trọn vẹn này chính tĩnh lặng đó trở thành đóa hoa duy nhất, ánh sáng duy nhất, và chất lượng không thời gian mà không thể đo lường bởi tư tưởng. Chỉ trong thiền định như thế tình yêu có sự hiện hữu của nó. Đừng băn khoăn để diễn tả nó: nó sẽ tự diễn tả. Đừng sử dụng nó. Đừng cố gắng chuyển nó thành hành động: nó sẽ hành động, và khi nó hành động, trong hành động đó không có nuối tiếc, không có mâu thuẫn, không có nỗi khốn khổ và lao dịch của con người. 

Vì vậy hãy thiền định trong cô đơn. Hãy biến mất đi. Và đừng cố gắng ghi nhớ bạn đã ở đâu. Nếu bạn cố gắng ghi nhớ nó vậy thì nó sẽ là điều gì đó chết rồi. Và nếu bạn bám vào kỷ niệm về nó vậy thì bạn sẽ không bao giờ cô đơn lại. Vì vậy hãy thiền định trong cô đơn vô tận đó, trong vẻ đẹp của tình yêu đó, trong hồn nhiên đó, trong mới mẻ đó và có hoan lạc đó mà bất diệt. 

Bầu trời rất xanh, màu xanh có được sau cơn mưa, và những cơn mưa này đã đến sau nhiều tháng hạn hán. Sau cơn mưa bầu trời quang đãng và những quả đồi đang vui mừng, và quả đất tĩnh lặng. Và mỗi chiếc lá ánh lên ánh sáng của mặt trời, và cảm thấy của quả đất rất gần gũi bạn. Vậy thì hãy thiền định trong ngay những ngõ ngách thăm thẳm của cái trí và tâm hồn của bạn, nơi bạn chưa bao giờ ở đó trước kia.  

THIỀN ĐỊNH – Phần 9

Sáng hôm đó biển giống như một cái hồ hay một con sông mênh mông không một gợn sóng, và êm đềm đến độ bạn có thể trông thấy những phản chiếu của các vì sao khi vẫn còn khá sớm. Bình minh vẫn chưa đến, và thế là các vì sao, và phản chiếu của vực đá, và những ánh đèn xa xa của thị trấn, đều hiện diện trên mặt nước. Và khi mặt trời ló dạng trên đường chân trời trong một bầu trời không mây nó tạo nên một con đường vàng ròng, và thật kỳ diệu khi trông thấy được ánh sáng của California đó đang lan tỏa khắp quả đất và mỗi chiếc lá lẫn cọng cỏ. Khi bạn nhìn ngắm, một tĩnh lặng lạ thường tràn ngập bạn. Bộ não tự nó trở nên bặt tăm, không còn bất kỳ phản ứng nào, không còn một chuyển động, và quá kỳ bí khi cảm thấy tĩnh lặng vô hạn này. “Cảm thấy” không là từ ngữ. Chất lượng của yên lặng đó, tĩnh lặng đó, không được cảm thấy bởi bộ não; nó vượt khỏi bộ não. Bộ não có thể suy tưởng, diễn giải tường tận hay tạo ra một ý đồ cho tương lai, nhưng tĩnh lặng này vượt khỏi phạm vi của nó, vượt khỏi tất cả tưởng tượng, vượt khỏi tất cả khao khát. Bạn quá tĩnh đến độ thân thể của bạn trở thành hoàn toàn là thành phần của quả đất, thành phần của mọi sự vật tĩnh. 

Và khi cơn gió nhẹ từ những quả đồi thổi đến, đang lay động những chiếc lá, tĩnh lặng này, chất lượng tuyệt vời của tĩnh lặng này, không bị phiền muộn. Ngôi nhà nằm giữa những quả đồi và biển, nhìn xuống biển. Và khi bạn nhìn ngắm biển, bạn trở nên bất động đến độ bạn thực sự là thành phần của mọi sự vật. Bạn là mọi sự vật. Bạn là ánh sáng, và vẻ đẹp của tình yêu. Lại nữa, khi nói “bạn là thành phần của mọi sự vật” cũng là sai lầm: từ ngữ “bạn” không thỏa đáng bởi vì bạn thực sự không ở đó. Bạn không hiện hữu. Chỉ có tĩnh lặng đó, vẻ đẹp, ý thức lạ thường của tình yêu. Những từ ngữ bạn và tôi gây phân chia những sự vật. Trong tĩnh lặng và trạng thái bất động này, phân chia này không tồn tại. Và khi bạn nhìn ra ngoài cửa sổ, không gian và thời gian dường như kết thúc, và cái không gian mà phân chia không có bản chất thực sự. Chiếc lá đó và cây khuynh diệp đó và dòng nước trong xanh lóng lánh đó không khác biệt bạn. 

Thật ra thiền định rất đơn giản. Chúng ta làm phức tạp nó. Chúng ta thêu dệt một mạng lưới của những ý tưởng quanh nó để diễn tả nó là gì và nó không là gì. Nhưng nó không là những điều này. Bởi vì nó quá đơn giản nên nó lẩn trốn chúng ta, bởi vì cái trí của chúng ta quá rối rắm, bị dựa vào thời gian và bị bào mòn bởi thời gian. Và cái trí này ra lệnh hoạt động của tâm hồn, rồi thì rối loạn bắt đầu. Nhưng thiền định xảy ra rất tự nhiên, cùng thanh thản lạ thường, khi bạn dạo bộ trên cát hay nhìn ra ngoài cửa sổ hay quan sát những quả đồi hùng vĩ kia bị thiêu cháy bởi mặt trời mùa hè vừa qua. Tại sao chúng ta là những con người bị hành hạ khổ đau như vậy, cùng những giọt lệ trong đôi mắt của chúng ta và nụ cười giả dối trên đôi môi của chúng ta? Nếu bạn có thể dạo bộ một mình cô đơn giữa những quả đồi kia hay trong những cánh rừng hay dọc theo những bãi cát dài trắng xóa, trong cô đơn đó bạn sẽ biết thiền định là gì. Ngây ngất của cô đơn đến khi bạn không còn kinh hãi cô đơn và không còn lệ thuộc vào thế giới hay quyến luyến đến bất kỳ điều gì. Rồi thì, giống như bình minh đó khi ló dạng sáng nay, nó đến lặng lẽ, và tạo thành một con đường vàng ròng trong chính tĩnh lặng đó, mà tại ngay khởi đầu, mà ngay lúc này, và sẽ luôn luôn ở đó. 

THIỀN ĐỊNH – Phần 10

Bạn có thể mua được hạnh phúc và vui thú bằng một giá cả trong bất kỳ chợ búa nào. Nhưng bạn không thể mua được hoan lạc cho chính mình hay cho người khác. Hạnh phúc và vui thú là trói buộc vào thời gian. Chỉ trong tự do tổng thể hoan lạc mới hiện hữu. Vui thú, giống như hạnh phúc, bạn có thể tìm kiếm, và tìm được, trong nhiều phương cách. Nhưng chúng đến, và đi. Hoan lạc, ý thức lạ thường của hân hoan đó không có động cơ. Bạn không thể tìm kiếm nó. Ngay khi nó ở đó, tùy thuộc vào chất lượng cái trí của bạn, nó vẫn duy trì không thời gian, không nguyên nhân, và là một sự việc không thể đo lường được bởi thời gian. Thiền định không là sự theo đuổi vui thú và sự tìm kiếm hạnh phúc. Trái lại, thiền định là một trạng thái của cái trí không có khái niệm hay qui ước, và do đó tự do tổng thể. Chỉ với một cái trí như thế hoan lạc này mới đến không cần tìm kiếm và không cần mời mọc. Ngay khi nó ở đó, mặc dù bạn có lẽ sống trong thế giới với mọi nhố nhăng, vui thú và tàn bạo của nó, chúng sẽ không tác động đến cái trí đó. Ngay khi nó ở đó, xung đột kết thúc. Nhưng kết thúc xung đột không nhất thiết là tự do tổng thể. Thiền định là một chuyển động của cái trí trong tự do này. Trong sự bùng nổ của hoan lạc này đôi mắt được chuyển thành hồn nhiên, và lúc đó tình yêu là phước lành. 

THIỀN ĐỊNH – Phần 11

Thiền định không chỉ là sự kiểm soát thân thể và tư tưởng, nó cũng không là một hệ thống hít vào và thở ra. Thân thể phải yên lặng, lành mạnh và không căng thẳng; tánh nhạy cảm của cảm thấy phải được mài bén và duy trì; và cái trí cùng tất cả huyên thuyên, những lo âu và những tìm kiếm của nó phải kết thúc, không phải người ta bắt đầu từ nơi thân thể, nhưng trái lại chính cái trí với những quan điểm, những thành kiến, tánh tư lợi của nó phải được lưu tâm trước tiên. Khi cái trí được lành mạnh, đầy sức sống và hăng hái, lúc đó cảm thấy sẽ được tăng thêm và sẽ rất nhạy cảm. Và rồi thì thân thể, với tánh thông minh tự nhiên riêng của nó mà đã không bị làm hư hỏng bởi thói quen và sở thích, sẽ vận hành như nó nên là. 

Vì vậy người ta phải khởi đầu với cái trí chứ không phải với thân thể, cái trí là tư tưởng và vô số những diễn tả của tư tưởng. Thuần túy tập trung làm cho tư tưởng chật hẹp, bị giới hạn và không thường hằng, nhưng tập trung đến như một sự việc tự nhiên khi có một tỉnh thức được những phương cách của tư tưởng. Tỉnh thức không đến từ người suy nghĩ mà chọn lựa và loại bỏ, bám chặt và hất hủi. Tỉnh thức này không có chọn lựa và là cả bên ngoài lẫn bên trong; nó là một dòng chảy qua lại giữa bên ngoài và bên trong, vì vậy sự phân chia giữa bên ngoài và bên trong kết thúc. Tư tưởng hủy hoại cảm thấy, cảm thấy là tình yêu. Tư tưởng chỉ có thể trao tặng vui thú, và trong theo đuổi vui thú tình yêu bị gạt đi. Vui thú về ăn, về uống, có sự tiếp tục của nó trong tư tưởng, và chỉ kiểm soát hay đè nén vui thú này mà tư tưởng đã tạo ra không có ý nghĩa gì cả; nó chỉ có thể tạo ra nhiều hình thức khác nhau của xung đột và cưỡng bách. 

Tư tưởng, là vật chất, không thể tìm thấy cái vượt khỏi thời gian, bởi vì tư tưởng là ký ức, và trải nghiệm trong ký ức đó cũng  chết rồi như chiếc lá của mùa thu vừa qua. 

Trong tỉnh thức được tất cả việc này chú ý đến, mà không là sản phẩm của không chú ý. Chính bởi không chú ý đã sai khiến những thói quen vui thú của thân thể và làm giảm bớt cường độ của cảm thấy. Không chú ý không thể chuyển thành chú ý. Tỉnh thức được không chú ý là chú ý. 

Thấy toàn qui trình phức tạp này là thiền định và chỉ từ đó mới sinh ra trật tự trong hỗn loạn này. Trật tự này là tuyệt đối như trật tự trong toán học, và từ trật tự này có hành động mà là đang làm ngay tức khắc. Trật tự không là sắp xếp, trình bày và cân đối; những thứ này xảy ra sau đó trễ hơn nhiều. Trật tự có được từ một cái trí không bị làm rối loạn bởi những sự việc của tư tưởng. Khi tư tưởng bặt tăm có trống không, mà là trật tự. 

[Bản dịch 2005 – Hiệu đính-2008]


Share:

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

google translation

Blogger Tips And Tricks|Latest Tips For BloggersFree BacklinksBlogger Tips And Tricks
English French German Spain Italian Dutch Russian Portuguese Japanese Korean Arabic Chinese Simplified
Powered By google

Tìm kiếm trong Blog này

LỜI NGỎ

Kính quý Huynh Tỷ, Đây là trang cá nhân, các bài được sưu tầm trên mạng để học hỏi và chia sẽ với bạn Đạo . Kính

XEM NHIỀU NHỨT

BÀI MỚI

Bài đăng phổ biến