Vạn Tiên & Tru Tiên Trận

Vạn Tiên & Tru Tiên Trận -
CAO ĐÀI ĐẠI ĐẠO CHIẾU MINH - Đàn Thanh Tuất thời 10.06.AL. BÍNH DẦN

Thầy mừng các con - Thầy miến phép, các con an toạ

... Lòng quyết dặn lòng lo giải thoát
Chớ nên chậm bước trễ con đò
Kỳ Tam Ân Xá con ôi ráng!
Trễ Hội Ngươn này khó nỗi lo...

Hồng trần cõi tạm - Sanh ký tử quy

Người trí mau thức tỉnh trần mê
Tìm Chánh Đạo quay về vị cũ
Nhứt thất nhơn thân nan tái phục
Một kiếp làm người khó lắm thay!

Kỳ Ba Ân Xá
Ai kẻ hữu duyên
Gặp Đạo Chánh Truyền
Thức Tánh Tầm Nguyên
Nương Bát Nhã Thuyền
Phản Hồi Cựu Vị

Biết được Đạo rồi phải toan phấn chí, nỗ lực bình sanh mà hạ thủ công phu, chớ khá chần chờ! Ráng một kiếp này cho đoạt kỳ công quả Tiên Thiên trở lại Ngọc Bảng Danh Đề, thoát khỏi sông mê mà trở về cùng Mẹ - Cha sum vầy hội hiệp.

Muốn biết vũ trụ trước phải biết mình, bởi Nhơn Thể chính là Thiên Cơ, là bộ máy Trời nho nhỏ thu gọn nơi mình, tất cả huyền bí đều ẩn chứa bên trong. Hồi Quan phản chiếu Tâm mình sẽ thấy rõ Bản Nguyên Hoàn Vũ. Người có đủ tất cả cũng như Trời, thân ta là một Pho Kinh đủ đầy tất cả.

Muôn Kinh ngàn quyển đều tự nơi Tâm
Thiên Bang Vạn Pháp đều bởi nơi Tâm
Hiểu được cái Tâm là suốt thông Vạn Lý
Quy Vạn Pháp trở về Nhất Pháp.

                Khoa học cũng là Đạo Pháp, Đạo sanh ra Pháp, Pháp là khoa học, là trình độ tư duy, là sự phát minh của con người. Khoa học đã hiểu Vũ Trụ một phần nào, nhưng chỉ hiểu qua phần tướng thể, là cái thế giới hiện tượng bên ngoài, cũng chưa thấu rõ nguyên lai của Vũ Trụ đâu mà có. Sự cấu tạo hình thành các hiện tượng cũng như kiếp tử sanh của con người là bởi do đâu? Tại sao thành rồi Hoại, Hiệp rồi tan ?!

Khoa học đã đạt đến trình độ cao, nhưng tưởng là mình đã chinh phục được Vũ Trụ, làm chủ Không Gian, nhưng nào đã chinh phục được gì? Hiểu được bao xa? Tầm kiến thức ấy cũng chỉ là hạn hẹp, khoa học chưa hiểu nổi Hồn là gì? Sự sống bởi đâu? Tai hoạ là ở chỗ sự tiến bộ về mặt Tâm Linh Đạo Đức của Nhân Loại không theo kịp đà phát triển của Khoa học vật chất, nó đã lôi kéo con người vào những cuộc chạy đua tranh tài cao thấp. Sự xuất hiện của Vũ Khí Nguyên Tử là một dấu hiệu sắp đưa con người vào vực thẳm, đến chỗ diệt vong.
Đó là báo hiệu cái điềm Tận Diệt của thế gian mà con người rồi đây không phương tránh khỏi. Nhưng may mắn thay! Trong nẻo Chết Đức Thượng Đế Phụ Hoàng lại mở khai Sinh Lộ, gieo mối Đạo Vàng tại cõi Trời Nam Linh San Phúc Địa, được hưởng Chơn Chủng Bồ Đề, cứu vớt một số Linh Căn, lập lại đời Thượng Đức.

Các môn đồ đệ tử một khi đã liễu ngộ tâm nguyện, đã đạt được thần thông chí diệu, đã rĩ các Pháp nhiệm của Vô Cực Đồ thì sẽ không còn bi quan nữa, bởi vì rõ các Đạo Pháp là Vô Cùng, Pháp môn là Vô Thượng. Đạo là trên tất cả.

Khoa học đã tính được vận tốc của ánh sáng là 300.000 km/s, và không còn vận tốc nào cao hơn nữa. Nhưng khoa học không biết là vận tốc Chơn Tịnh Điển còn cao siêu hơn nữa. Chơn Tịnh Điển là Điển trong Vô Cực, cũng như Chơn Tịnh Quang là ánh sáng của Đại Quang, là cái sáng Vô Cực, vận tốc ấy là Huyền Đồng Vũ Trụ, cũng như Chơn Tịnh Điển là không hệ thuộc thời gian, không gian mà là Nhứt Khắc, Nhứt Cảm, Nhứt Ứng. Cái Thần Thông của Tiên Phật ở trong Vô Cực là Huyền Nhiệm như thế.

Người tu đạt đến chỗ thần thông chí diệu rồi thì không còn gì ngăn ngại, ngờ vực, thắc mắc. Mỗi khi Tâm Linh Giới đã được khai thông, đã được Huyền Đồng cùng vô cực thì những cái tiến của Khoa Học chỉ là cái tiến của rùa bò, không đáng gì cả.

Rồi đây ở đời Thượng Đức sẽ có những nhà Bác Học xuất thân từ cửa Đạo, suốt thông Đạo Pháp, sẽ làm cho thế giới biết rõ Đạo mầu. Chừng đó khoa học của thế gian sẽ phải cúi đầu mà chịu phép
Thầy giảng về sợi dây phép "Khổn Tiên Thằng". Đời thường nói:"Thê Thằng Tử Phược", ấy là sợi dây tình ái mới là "Khổn Tiên Thằng", sợi dây ấy mới trói được Tiên, làm cho Tiên phải khốn đốn
Kìa như Khương Tử Nhà là bậc Đại La Tiên Thiên có sắc chỉ Ngọc Hư Cung phò tá Võ Vương Hưng Châu Phạt Trụ, nhưng vì còn vướng nghiệp trần nên một lúc bị Khổn Tiên Thằng trói ngã.

Khổn Tiên Thằng là sợi dây oan trái buộc ràng người thế cũng như kẻ tu hành, nếu không có Chí Đại Hùng không phương thoát khỏi, không có gươm trí huệ thì không đoạn đứt được sợi dây oan nghiệt. Dây Khổn Tiên đã trói ai rồi thì sức phàm không phương tháo gỡ, vì không thấy được đầu mối của nó thì làm sao gỡ cho ra !

Chỉ có bực giáo chủ mới có đủ thần thông để giải tỏa. Theo Thầy thì sợi dây ấy là Tà pháp, là Yêu pháp chứ chẳng phải Bửu pháp của Ngọc Hư Cung. Các trẻ tu hành coi chừng mà tránh dây ấy, đừng để nó trói buộc thì không phương vùng vẫy. Ôi! Khó lắm thay! Ai mở được dây này !? Thầy lấy làm lo cho đệ tử.

Ngày xưa Khương Thượng bị trói thì Nguyên Tử Chưởng Giáo sai Kim Hà Đồng Tử lãnh Linh Phù xuống mở cho Khương Thượng. Còn các con ngày nay nếu bị dây ấy trói thì Thầy muốn cứu cũng khó, vì phải do nơi đệ tử. Nếu lòng các con Nhứt Tâm Giải Thoát mà rủi bị trói bất ngờ thì Thầy có thể chiếu Điển Thần mà giải toả. Còn nếu con không đủ nghị lực tháo gỡ lòng trần chưa dứt thì Thầy cũng không cứu gỡ đặng.

Kìa như Đức Thích Ca khi còn là Thái Tử đã bị dây phép này trói một lúc, nhưng ngài là Bực Đại Đức, có Chí Đại Hùng, có Gươm Trí Huệ đoạn dứt dây oan, ấy bởi Chí Đại Hùng mà làm nên được.
Vậy các con muốn khỏi bị dây phép trói trở, phải quyết Tâm tu hành, một lòng Tinh Tấn, không luyến trần hồng, thì dây ấy mới không trói buộc được. Nhược bằng lòng chưa sạch, ý chưa thanh thì không thể nào tu hành tinh tấn. Phải đủ Hùng Tâm, Hùng Lực, tự mình giải phá, tháo gỡ triền miên thì mới khỏi dây ấy buộc trói. Phải Nhứt Tâm, Nhứt Đức như Đường Tăng, lúc nào cũng niệm Tâm Kinh hồi hướng Lôi Âm, một lòng tưởng Phật, dầu cho yêu tinh trước mặt, Quỷ dữ ngăn đường, lòng vẫn quyết thì Ngộ Không mới cứu được Thầy thoát nạn. Bởi vì Ngộ Không Tâm là cái Tâm Chơn Chảnh chỉ bảo vệ Tầng vì Thầy đã giữ được Hằng Tâm. Nếu như Tam Tạng Tâm trần còn vọng, còn luyến trần tình, thì Ngộ Không dầu có tài phép thế nài cũng khó mà phò tá Thầy được tới Tây Phương Phật Cảnh.

Lại còn mấy phép mà kẻ Hành Giả Chơn Tu phải tránh, phải sợ đó là 4 cây gươm của Thông Thiên Giáo Chủ Tru Tiên Trận. Trận này là trận dữ nhất. Bốn Gươm ấy là: Tru Tiên Kiếm - Lục Tiên Kiếm - Hãm Tiên Kiếm - Tuyệt Tiên Kiếm. Bốn gươm tượng trưng cho nạn lớn sẽ đến với những người nào tu không có Chánh Tâm.

Trận dữ với 4 Gươm Linh treo 4 cửa, bực Đại Tiên là 13 đệ tử của Ngọc Hư Cung không ai dám vào vì không đủ thần thông phá trận. Bốn Gươm Linh ấy là: Sắc - Tài - Tửu - Khí là bốn thứ độc hại đối với người tu.

    Sắc là Tru Tiên Kiếm
    Tài là Hãm Tiên Kiếm

    Tửu là Lục Tiên Kiếm

    Khí là Tuyệt Tiên Kiếm  .

Chỉ cần bị một trong bốn gươm ấy cũng đã nguy rồi. Gươm nào cũng giết hại Tiên, làm khốn Tiên. Chỉ có Bực Giáo Chủ mới đủ thần thông phá trận. Còn các môn đồ dù đến Bực Đại Tiên cũng không dám tới.
Bực Giáo Chủ là Hoa Khai Đảnh Thông. Thế nên các môn đồ đệ tử phải đề phòng, đừng lấp lửng khinh thường mà phải Táng Thân Hại Mạng. Tuy nhiên, người phước đức cũng có thể tránh được nó, nhưng cũng phải bằng nghị lực của chính mình.

Phải tránh chớ chẳng đương đầu được với nó, phải sợ mà tránh chớ không nên tìm nó. Nay các con đang ở trong trận ấy, đã biết được Bốn Gươm Linh lợi hại như thế nào rồi. Nếu chủ được tâm mình thì không bị Gươm sát hạt. Nếu luyện được Hằng Tâm thì không sợ gì nữa, nhược bằng chưa có Chủ Tâm thì coi chừng bỏ mạng.

Về Trận Vạn Tiên bắt hàng Tiên Thú, các con hiểu thế nào về Tiên Kỵ Thú (Tiên Cỡi Thú). Trong cuộc thư hùng Xiển - Triệt ngày trước có chuyện vị Đại Sĩ - Đại Đẹ Tử của Ngọc Hư Cung hàng phục Tiên Thú như sau:

- Văn Tù Quảng Pháp Thiên Tôn bắt được Thanh Mao Sư Tử.
- Từ Hàng Đạo Nhơn bắt được Kim Mao Hầu tức là Kim Quang Tiên.
- Phổ Hiền Chơn Nhơn bắt được Bạch Tượng tức là Linh nha Tiên.

Cuộc đấu tranh Xiển - Triệt thuở ấy là có, chuyện Phong Thần là có thật, nhưng đây nói về phần Đạo nên người chép sử chẳng thông nên không ghi rõ. Bởi đay thuộc về Huyền Sử có tính cách huyền thoại, nhưng là chuyện có thật.

Tiên Kỵ Thú có nghĩa là mình đã chủ đặng cái Tâm mà chế phục được cá tính, hàng phục được chúng sanh trong nội bản thể. Bắt Yêu Tinh quy hàng Phật Tánh, đó là Tiên Kỵ Thú. Thú là Thú tánh, chúng sanh tánh, là dục vọng. Tu là Chủ Tâm để chế ngự dục vọng của lòng. Đó là mình cưỡi lên con thú của lòng mình vậy. Cưỡi được nó là Thành Đạo, không thâu phục được nó là Đạo chưa thành. Cũng như Đường Tam Tạng nhờ 4 trò giúp đỡ, nhờ Long Mã mà đến được Tây Phương.

Thôi đêm nay Thầy dạy đã tạm đủ, thầy giã từ các con
Thăng !
Share:

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

google translation

Blogger Tips And Tricks|Latest Tips For BloggersFree BacklinksBlogger Tips And Tricks
English French German Spain Italian Dutch Russian Portuguese Japanese Korean Arabic Chinese Simplified
Powered By google

Tìm kiếm trong Blog này

LỜI NGỎ

Kính quý Huynh Tỷ, Đây là trang cá nhân, các bài được sưu tầm trên mạng để học hỏi và chia sẽ với bạn Đạo . Kính

XEM NHIỀU NHỨT

BÀI MỚI

Bài đăng phổ biến